Thiền Ngữ 001
Con người sinh ra vốn không mang theo bất cứ thứ gì.
Cả khi lìa trần cũng không thể mang theo điều gì.
Đó là điều đầu tiên chúng ta cần ghi nhớ.
Lời bàn:
Con người sinh ra vốn không mang theo bất cứ thứ gì. Cả khi lìa trần cũng không thể mang theo điều gì... - Đây chính là câu Thiền Ngữ đầu tiên mà Mỹ Thuật Phật Giáo Đương Đại muốn tự nhắc nhở chính mình, đồng thời chia sẻ cùng bạn đọc.
Thật vậy! Ta đến với thế giới này, ngoài hình hài mà cha mẹ ban cho, chỉ có tiếng khóc là "của mình". Tiếng khóc vô hình, chẳng thể sờ nắn hay nắm giữ.
Ta mỗi ngày một lớn, hai tay mỗi ngày một dài ra, muốn ôm trọn tất cả vào lòng. 1 tuổi, ta chỉ muốn ôm mẹ, "sở hữu" mẹ. 2 tuổi, ngoài mẹ ra, ta muốn sở hữu thật nhiều đồ chơi. 20 tuổi, mẹ đã bị ta đẩy ra khỏi thế giới của mình. "Đồ chơi" của ta khi đó là những áo quần và phụ kiện sang xịn, những smartphone, laptop đắt tiền, là chiếc SH mới toanh bạn có mà ta thầm ao ước... 30 tuổi, ta muốn sở hữu nhà lầu, xe hơi, và những chiếc vé hạng thương gia trong mỗi chuyến du lịch trời Tây phù phiếm. 40 tuổi, ngoài ham muốn sở hữu bất động sản khắp nơi, ta còn muốn có phi cơ riêng và những chiếc du thuyền đẳng cấp...
Mà nào đã hết. Ngoài tiền tài vật chất ra, mấy ai không động lòng trước quyền lực, danh vọng?
Phần lớn chúng ta, mỗi người đều như một lỗ đen khổng lồ luôn muốn hút mọi thứ, nuốt trọn mọi thứ.
Thế nhưng, bao nhiêu trong chúng ta thật sự nhận ra điều này: Dù cho cả đời mê mải vơ vào, đến cuối cùng, tất cả đều phải bỏ lại khi ta ra đi. Ngay cả thân xác quý giá nhất mà ta hằng nâng niu cũng không thể đi cùng. Thứ duy nhất mà ta mang theo được, chỉ có thể là nghiệp của chính mình. Chỉ có thể là nghiệp!
Vậy thì, hãy chậm lại một chút để đọc và suy ngẫm về câu Thiền Ngữ này mỗi ngày: Con người sinh ra vốn không mang theo bất cứ thứ gì. Cả khi lìa trần cũng không thể mang theo điều gì. Đó là điều đầu tiên chúng ta cần ghi nhớ.